Hồi bé, giá của tôi chỉ là một vài cây kẹo cộng với vài lời hăm họa. Cha dượng đã bắt tôi làm nô lệ tình dục của ông ta đến 4 năm trời cho đến khi mẹ tôi phát hiện ra, bà treo cổ tự tử. Gã cha dượng ấy phải đi tù còn tôi thì được chuyển về sống với bà nội. Cuộc sống ấy cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi mà tôi bị lũ con trai trong làng bắt nạt hàng ngày.
Chúng vây bắt tôi, ép tôi phải lột hết quần áo ra để chúng xem rồi sờ soạng. Không hôm nào thoát được. Bà nội tôi quá già yếu để có thể bảo vệ tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện bán mình mua quyền lực. Tôi chấp nhận làm bồ của một đại ca xã hội đen trên huyện. Năm ấy tôi mới 15 tuổi. Nhờ thế lực này mà tôi trả được mối thù với lũ con trai trong làng.
Nhưng đổi lại, tôi bắt đầu trở thành thứ hàng họ được chuyền tay trong giới anh chị. Tôi được cống nạp qua hết tay này đến tay khác. Vá trinh đến cả chục lần chỉ để lòe bịp các tay chơi. Một tuổi thơ như vậy đã đủ lý do để buông xuôi chưa? Tôi nghĩ là tôi có đến chục lý do còn kinh khủng hơn nếu tôi kể cho bạn nghe thời gian tồi tệ ấy, tôi đã bị hành xác như thế nào, trải qua bao nhiêu trò bệnh hoạn. Có những lần tôi phải phục vụ 5 gã đàn ông cùng một lúc với đủ mọi thứ dụng cụ hỗ trợ (hành hạ tôi thì đúng hơn). Họ xem các bộ phim Nhật biến thái để học theo.
Năm 20 tuổi, tôi bứt ra khỏi giới xã hội đen đó để bắt đầu một cuộc sống khác của mình: tử tế hơn. Tôi xin vào làm nhân viên kinh doanh cho một công ty. Từ nhân viên kinh doanh lên team leader rồi trưởng phòng, giám đốc nhanh đến chóng mặt bởi tôi biết bán kèm khuyến mãi.
Cái tôi khuyến mãi với khách hàng chính là thân xác của mình. Tôi có thể ngủ với bất cứ ai miễn là họ ký hợp đồng mua hàng của tôi. Doanh số tăng, hoa hồng cũng tăng. Tôi bắt đầu mua được nhà riêng, xe riêng nhưng tôi vẫn không mua được một tổ ấm, một tình yêu thực sự cho mình. Thậm chí chỉ đơn giản là sự tử tế trong mắt mọi người
Cả công ty ai cũng biết lý do vì sao tôi bán giỏi vậy và họ công khai nói về tôi, dè bỉu về tôi. Tôi nghe thấy hết nhưng lờ đi. Mọi lời dè bỉu chỉ chịu lùi lại sau lưng tôi khi tôi được lên làm phó tổng giám đốc. Thực ra đó chỉ là cái chức danh hão thôi, bởi tôi phải trả cho nó bằng việc ngủ cùng chủ tịch HĐQT và cam kết một loạt các điều khoản, nhiệm vụ. Theo đó, tôi sẽ trở thành phó tổng phụ trách đối ngoại. Tôi đi cung phụng các đối tác và nhiều vị máu mặt khác để tập đoàn của tôi thu về lợi nhuận khổng lồ. Năm ấy tôi 27 tuổi.
Tôi không biết mình sẽ tiếp tục thế này đến bao giờ nữa. Nhiều đêm khóc bên gối thương mình cô đơn đến cả từng sợi tóc. Có những bận say khướt tôi chỉ muốn lao đầu vào xe tự tử. Tình cảnh của tôi đúng kiểu Chí Phèo: Ai cho tôi lương thiện?
Và rồi tôi gặp anh – người đã cho tôi biết giá trị thực của mình ở đâu. Anh chỉ là một khách hàng từ những ngày đầu tôi bắt đầu đi làm nhân viên kinh doanh. Anh đã từng từ chối lời đề nghị của tôi. Anh chỉ xin làm một người bạn với tôi. Đã nhiều phen tôi coi anh là cái thứ sến súa bỏ đi. Nhưng rồi anh vẫn bền bỉ theo sát tôi mặc cho tôi xua đuổi anh, không tin anh. Sự kiên trì ấy đã khiến tôi chấp nhận làm bạn với anh. Những khi tàn cuộc vui bên ngoài kia, tôi luôn tìm về bên anh chỉ để thả lỏng mình lắng nghe những câu chuyện của anh, đi cùng anh đến các cô nhi viện thăm trẻ em mồ côi. Anh thầm lặng như vậy bên tôi cho đến khi trái tim tôi mủn ra vì tình cảm ấy.
Tôi bắt đầu học cách tin một người, học cách cho đi tình yêu và đón nhân sự quan tâm. Mặc dù vẫn vô cùng rón rén. Cho đến khi tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào anh, dành trọn vẹn trái tim mình cho anh thì đón nhận tin anh sẽ ra đi vĩnh viễn ở tuổi 32. Anh bị ung thư. Cái cách anh chuẩn bị cho cuộc ra đi của mình tuyệt vời đến độ nó không khiến tôi bị sốc một chút nào. Dù tôi đã khóc. Đã khóc đến cạn kiệt lượng nước trong người mình. Nhưng tôi vẫn vững vàng bởi anh muốn thế.
Nghe anh, tôi từ bỏ ghế phó tổng giám đốc hữu danh vô thực của mình để tự bước ra ngoài làm. Trước khi trở thành một bà chủ, tôi muốn trở thành một người tử tế. Một người luôn biết giá trị của mình. Phải, nếu bạn không tự đại hạ giá của mình thì chẳng ai có thể bán và mua bạn cho nổi!
Tiễn anh đi, tôi nhận ra một điều rằng ông trời luôn sẵn sàng cho mỗi chúng ta một giải pháp để đi qua bất hạnh. Vấn đề là bạn có chịu nhìn thấy nó hay không mà thôi!
Chúng vây bắt tôi, ép tôi phải lột hết quần áo ra để chúng xem rồi sờ soạng. Không hôm nào thoát được. Bà nội tôi quá già yếu để có thể bảo vệ tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện bán mình mua quyền lực. Tôi chấp nhận làm bồ của một đại ca xã hội đen trên huyện. Năm ấy tôi mới 15 tuổi. Nhờ thế lực này mà tôi trả được mối thù với lũ con trai trong làng.
Nhưng đổi lại, tôi bắt đầu trở thành thứ hàng họ được chuyền tay trong giới anh chị. Tôi được cống nạp qua hết tay này đến tay khác. Vá trinh đến cả chục lần chỉ để lòe bịp các tay chơi. Một tuổi thơ như vậy đã đủ lý do để buông xuôi chưa? Tôi nghĩ là tôi có đến chục lý do còn kinh khủng hơn nếu tôi kể cho bạn nghe thời gian tồi tệ ấy, tôi đã bị hành xác như thế nào, trải qua bao nhiêu trò bệnh hoạn. Có những lần tôi phải phục vụ 5 gã đàn ông cùng một lúc với đủ mọi thứ dụng cụ hỗ trợ (hành hạ tôi thì đúng hơn). Họ xem các bộ phim Nhật biến thái để học theo.
Năm 20 tuổi, tôi bứt ra khỏi giới xã hội đen đó để bắt đầu một cuộc sống khác của mình: tử tế hơn. Tôi xin vào làm nhân viên kinh doanh cho một công ty. Từ nhân viên kinh doanh lên team leader rồi trưởng phòng, giám đốc nhanh đến chóng mặt bởi tôi biết bán kèm khuyến mãi.
Cái tôi khuyến mãi với khách hàng chính là thân xác của mình. Tôi có thể ngủ với bất cứ ai miễn là họ ký hợp đồng mua hàng của tôi. Doanh số tăng, hoa hồng cũng tăng. Tôi bắt đầu mua được nhà riêng, xe riêng nhưng tôi vẫn không mua được một tổ ấm, một tình yêu thực sự cho mình. Thậm chí chỉ đơn giản là sự tử tế trong mắt mọi người
Cả công ty ai cũng biết lý do vì sao tôi bán giỏi vậy và họ công khai nói về tôi, dè bỉu về tôi. Tôi nghe thấy hết nhưng lờ đi. Mọi lời dè bỉu chỉ chịu lùi lại sau lưng tôi khi tôi được lên làm phó tổng giám đốc. Thực ra đó chỉ là cái chức danh hão thôi, bởi tôi phải trả cho nó bằng việc ngủ cùng chủ tịch HĐQT và cam kết một loạt các điều khoản, nhiệm vụ. Theo đó, tôi sẽ trở thành phó tổng phụ trách đối ngoại. Tôi đi cung phụng các đối tác và nhiều vị máu mặt khác để tập đoàn của tôi thu về lợi nhuận khổng lồ. Năm ấy tôi 27 tuổi.
Tôi không biết mình sẽ tiếp tục thế này đến bao giờ nữa. Nhiều đêm khóc bên gối thương mình cô đơn đến cả từng sợi tóc. Có những bận say khướt tôi chỉ muốn lao đầu vào xe tự tử. Tình cảnh của tôi đúng kiểu Chí Phèo: Ai cho tôi lương thiện?
Và rồi tôi gặp anh – người đã cho tôi biết giá trị thực của mình ở đâu. Anh chỉ là một khách hàng từ những ngày đầu tôi bắt đầu đi làm nhân viên kinh doanh. Anh đã từng từ chối lời đề nghị của tôi. Anh chỉ xin làm một người bạn với tôi. Đã nhiều phen tôi coi anh là cái thứ sến súa bỏ đi. Nhưng rồi anh vẫn bền bỉ theo sát tôi mặc cho tôi xua đuổi anh, không tin anh. Sự kiên trì ấy đã khiến tôi chấp nhận làm bạn với anh. Những khi tàn cuộc vui bên ngoài kia, tôi luôn tìm về bên anh chỉ để thả lỏng mình lắng nghe những câu chuyện của anh, đi cùng anh đến các cô nhi viện thăm trẻ em mồ côi. Anh thầm lặng như vậy bên tôi cho đến khi trái tim tôi mủn ra vì tình cảm ấy.
Tôi bắt đầu học cách tin một người, học cách cho đi tình yêu và đón nhân sự quan tâm. Mặc dù vẫn vô cùng rón rén. Cho đến khi tôi đã hoàn toàn tin tưởng vào anh, dành trọn vẹn trái tim mình cho anh thì đón nhận tin anh sẽ ra đi vĩnh viễn ở tuổi 32. Anh bị ung thư. Cái cách anh chuẩn bị cho cuộc ra đi của mình tuyệt vời đến độ nó không khiến tôi bị sốc một chút nào. Dù tôi đã khóc. Đã khóc đến cạn kiệt lượng nước trong người mình. Nhưng tôi vẫn vững vàng bởi anh muốn thế.
Nghe anh, tôi từ bỏ ghế phó tổng giám đốc hữu danh vô thực của mình để tự bước ra ngoài làm. Trước khi trở thành một bà chủ, tôi muốn trở thành một người tử tế. Một người luôn biết giá trị của mình. Phải, nếu bạn không tự đại hạ giá của mình thì chẳng ai có thể bán và mua bạn cho nổi!
Tiễn anh đi, tôi nhận ra một điều rằng ông trời luôn sẵn sàng cho mỗi chúng ta một giải pháp để đi qua bất hạnh. Vấn đề là bạn có chịu nhìn thấy nó hay không mà thôi!
(sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét