Nửa đêm, bố quàng tay qua kéo xềnh xệch mái đầu trĩu nặng tóc của mẹ về phía bố. Trong bóng tôi mẹ thảng thốt rơi khỏi giấc ngủ ngắn, cong người lại:
- Xin anh, coi chừng con...
Bố rít qua kẽ răng:
- Đàn bà gì cô, chẳng biết chiều chồng!
Bóng bố nặng nề đổ ập xuống, một bàn tay thô kệch chặn ngang cần cổ mảnh mai của mẹ. Hơi thở hồng hộc nghẹn ngang chiếc cằm bạnh. Sau một tiếng nấc cộc lốc, bố lật ngang người thở dốc, rồi rơi ngay vào giấc ngủ nặng nề.
Từ trong bóng tối lờ mờ, nước mắt mẹ chầm chậm rơi xuống trên gò má xanh xao trắng nhợt.
Mẹ nhẹ nhàng ngồi dậy. Nhẹ nhàng vấn mái tóc dày thành một búi tròn sau gáy. Nhẹ nhàng vén một góc mùng len ra và dém mùng vào dưới chiếu.
Bóng mẹ đổ dài trên vách.
Lửa củi nhảy nhót bập bùng.
Nồi sữa đậu nành sôi lục bục sủi tăm.
Con hít lấy hít để mùi váng sữa béo ngậy, mùi lá dứa thanh tao len trong không gian ngập tràn muội khói củi. Con biết mẹ đã xay thêm ít đậu phụng rang vàng vào trong nồi đậu tương ngâm cả đêm qua, giờ bung nở trắng xát. Đó là bí quyết nhỏ của mẹ để hút khách đến xếp hàng dài trước cổng rào nhà mình chờ mua sữa đậu nành nóng. Sữa nhà mình bao giờ cũng nóng hơn, thơm nồng hơn, béo ngậy hơn hàng sữa đậu nành nhà khác.
Một con phố ngắn đã có những sáu hàng sữa đậu nành chen nhau chao chát.
Ngay cả cà phê, cách mẹ pha cũng khác người. Khác chút xíu thôi, nhưng rất tinh tế. Cái hậu nồng đậm, khó tan trên đầu lưỡi. Chỉ là một muỗng nhỏ bơ ngon, một chút xí muối bằng đầu đũa. Tất cả dậy thơm ngát qua bàn tay dịu dàng của mẹ.
Ngõ nhà mình là ngõ văn chương. Một đoạn đường ngắn đã có mấy rào hoa giấy tím, hai tòa soạn báo. và cả chục quán cà phê, giải khát.
Vậy mà sân nhà mình lỏng chỏng mấy chiếc ghế gỗ, bàn tre lại luôn luôn chật nghẹt khách văn.
Mẹ chỉ vấn tóc trần, áo bà ba nâu mộc mạc xắn lên đến khuỷu, mái đầu nghiêng nghiêng dịu dàng nhẫn nhục và nụ cười hiền trên đôi mắt nâu trong veo héo hắt. Vậy mà con biết có nhiều chú tần ngần ngồi cả ngày không nỡ uống hết ly cà phê. Lúc xin thêm chén trà sen, cũng là chính tay mẹ xào ướp ngan ngát thanh tao, khi lại thêm miếng mứt gừng Huế mỏng te cay nồng suýt soa cho qua ly trà quạu. Như vậy. Con biết, người ta nấn níu lay lắt vì mẹ.
Bố cố tình không biết điều đó.
Đêm đêm bố đay nghiến, dằn vặt mẹ. Lăng loàn, hư hỏng, lẳng lơ. Cô không mời gọi sao chúng nó kéo đến cả bầy. Lũ nửa người nửa ngợm bệ rạc mục ruỗng. Đầu óc trên mây trên gió.
Nhưng bố vẫn ngậm đắng để cho mẹ sáng mai lại tất bật mở cổng rào, tất bật bày hàng và "lũ nửa người nửa ngợm" mà bố cay độc căm ghét đó lại đến ngây người mắt dán vào làn lưng thon đẫm mồ hôi của mẹ.
Bố không thể làm ra tiền.
Hay bố không muốn làm ra tiền. Bố không thích những việc "cùn bần, ti tiện" như việc buôn bán của mẹ.
Bố mộng lớn, chí cao, chỉ không gặp thời. Bố tự cho mình học rộng, tài lớn nên khinh bạc tất cả chào mời công việc, giúp đỡ của bạn bè. Chỉ đợi ngày làm giám đốc của một công ty có tầm cỡ. Công ty nhỏ thì bố đã phá sản một lần, tiền bạc tư trang, tài sản của nhà mình đã ra đi từ lần làm "ngài giám đốc" đó của bố.
Đêm đó. Bầu trời âm u chuẩn bị cho cơn giông lớn. Không gian trũng hơi nước. Gió đứng sững trên vòm cây bất động. Con đã thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi, đừng đọc nữa mẹ, bố về rồi đấy!
Nhưng mẹ không nghe con. Mắt mẹ dán vào tờ giấy đã sờn mòn chi chít mực tím. Tay mẹ lần dò trên từng hàng chữ có đuôi đá bay bổng lã lướt. Mẹ không hay bố đã đến sau lưng. Mắt bố lồi ra đỏ quạch. Bố chộp lấy tờ giấy trên tay mẹ, gầm lên:
- Thư của thằng khốn nạn nào đây! Tao đã biết ngay mà, con đàn bà lăng loàn!
Bố gạt lăn mẹ té xuống đất. Cả người bố run rẩy kích động:
- Thằng đó là thằng nào? Cô khai ngay ra nếu không tôi giết hết. Ngay đêm nay, tôi giết hết - chân bố nện thình thịch trên nền cement, tay lăm lăm cầm con dao sáng loáng.
Mẹ run rẩy đổ sụp dưới chân bố, cần cổ trắng gầy như cuống hoa huệ không đỡ nổi mái đầu trĩu nặng. Nhưng con không hiểu sao mẹ không khóc, mắt mẹ ráo hoảnh, trống rỗng và sâu thăm thẳm. Con không dám nhìn vào mắt mẹ lúc đó. Ngập tràn nỗi tuyệt vọng thê lương không thành lời.
Bố chạy huỳnh huỵch vào phòng trong, lôi hai em của con đang ngủ ngặt nghẹo ra vứt xuống sàn:
- Mẹ mày phản bội bố con mình rồi. Dậy đi, dậy mà xem mẹ mày dắt trai về nhà!
Sấm chớp sáng lòa. Mưa rơi xuống sầm sập trên mái tôn. Mẹ quỳ sụp dưới chân bố:
- Xin anh để tôi ra đi, đừng làm tôi nhục nhã với con.
Mẹ lần từng bước đến trước sân. Con níu lấy tay mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đừng đi. Mẹ đi đâu bây giờ, mưa gió thế này!
Mắt mẹ mịt mờ trong màn nước. Con không phân biệt được đâu là nước mưa hay nước mắt:
- Mẹ chẳng biết đi đâu bây giờ!
---
Một tháng trời quán nhà mình đóng cửa. Khách hàng qua lại tần ngần. Trưa nào mẹ cũng len lén chạy tạt qua nhà, dấm dúi thức ăn cho các em của con, ôm ghì hai em vao lòng hít lấy hít để mùi thịt da gầy guộc rồi lại lén lén chạy đi.
Ngày em út bị sốt, mẹ lếch thếch trở về nhà.
Đêm đó đèn cầy trên bàn thờ sáng lóa. Cả họ nhà Nội tập trung lại nhà bố. Các bác, các chú ngồi chễm chệ trên ghé cao. Mẹ ngồi cúi gằm đầu trong một góc. Con hoảng hốt căm thù nhìn chung quanh, những cặp mắt vây mẹ, long lánh hả hê như mắt sói. Bác Cả mở màn, tay chém vào không khí, dằn từng từ một:
- Nhà mình mấy đời gia phong, danh giá, chưa có khi mô lại mang nỗi nhục thế này. Cô Ba chắc biết tội của mình rồi. Tội cô tày trời, nhưng đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Cô thật lòng biết tội thì gia đình cũng tha cho. Riêng chồng cô có tha thứ hay không là chuyện của chú ấy.
- Lấy đĩ làm vợ, chẳng ai lấy vợ về làm đĩ - chú út buông một câu chỏng lỏn.
- Thương là thương mấy đứa bé, con đàn bà như cô thì có xá gì - bố hộc lên cụt ngủn.
- Ngựa quen đường cũ, chỉ sợ cô lại mềm lòng sa ngã với trai lần nữa thì chẳng ra thể thống gì - bác Cả nhíu mày - Có bàn thờ ở đây, cô lạy mà thề hứa đi, rồi ai về nhà nấy. Tôi cũng chán mấy cái chuyện mèo mã gà đồng này, chẳng đáng gì mà mất thời giờ mọi người.
Mẹ cắn răng bập vào môi, xiêu vẹo trước bàn thờ. Bố đá tung cái ghế đang ngồi đứng phắc dậy:
- Ai cho nó lạy bàn thờ, bắt nó khai tên thằng trâu chó đó ra. Nhục quá là nhục. Mày đã trai trên gái dưới với nó chưa? Tao thì tao giết chết cả hai đứa - bố gào lên lạc giọng.
- Thôi, cô ấy có chết cũng không khai, bảo vệ nhân tình đến thế là cùng. Giết người thì nhà mình mang tội. Ép cô ấy quá, cũng chĩ mang tiếng ác. Cùng đường, Cô ấy biết quay đầu về, tôi cũng xin chú nguôi đi ráng nhịn nhục vì con - Bác Cả lên giọng.
- Em biết tội em rồi, cho em được về ở với con và chuộc tội. Em xin cả nhà. - Mẹ run run, mắt sáng quắc ngước lên nhìn từng người. Có vài cái đầu rụt xuống tránh né.
Con cố bịt tai, không nghe thêm gì nữa. Con lang thang trong mưa như điên đêm đó. Nhìn về phía nhà mình, quầng sáng vàng vọt như mắt mẹ đau đáu thao thức. Quá nửa đêm, mặt đất rung lên như trong cơn chấn động dữ dội. Con lao vội về nhà. Chỉ thấy bố đã lật ngang người, hơi thở dồn dập chìm vào giấc ngủ mệt nhọc.
Mẹ nằm ngửa mặt, mắt lờ đờ, áo xống vẫn chưa kịp kéo lên. Hốc mắt mẹ khô khốc, không có lấy một giọt nước mắt.
---
Bố đã có nhân tình. Người đàn bà ấy trẻ hơn mẹ cả chục tuổi.
Ngày nào bố cũng công khai dắt lượn qua lại trước nhà mình như trêu tức mẹ. Cô gái ấy dính sát vào người bố, miệng cười khiêu khích. Tiền bạc, tư trang của mẹ lần lần ra đi để bố phủ ngập quà cáp lên người tình trẻ. Hai, ba ngày bố mới về nhà một lần, lăn ra giường trong giấc ngủ mệt nhọc phờ phạc, mùi đàn bà xa lạ nồng nặc như mồ hôi ngựa giống.
Có lần bố đi vắng, mẹ lần tìm dến nhà van xin cô gái ấy trả bố về với gia đình. Người đàn bà đã quá băm mà vẫn độc thân chuyên săn lùng đàn ông hám của lạ đó, gằn giọng với mẹ:
- Chị nhìn lại chị đi. Chị có tốt đẹp gì đâu. Chị ngoại tình, lấy trai. Chồng chị chán chị lắm rồi mới tìm đến tôi. Không có tôi cũng có người đàn bà khác thôi. Người khác thì còn tệ hơn. Đừng tìm tôi nữa, về mà giữ lấy chồng!
Đêm đó mẹ quỳ mãi trước bàn thờ. Con cũng ngồi sát bên mẹ, vuốt ve đôi vai gầy guộc của mẹ. Mẹ nhìn quanh quẩn, xa xăm:
- Bé ơi, con vẫn ở bên mẹ phải không? Đêm nào mẹ cũng mơ thấy con. Con không bỏ mẹ, dù xưa mẹ đã bỏ con một mình - mẹ ôm mặt trong tay nức lên - Mẹ không cho con được làm người. Nhưng làm người cực nhục lắm con ơi!
Con không còn nghe tiếng mẹ được nữa. Từ trên cao con nhìn xuống thấy bố đang khóc nghẹn trong vòng tay người đàn bà đó, miệng gọi tên mẹ.
Yêu thương và oán thù đều nặng trĩu trái tim người.
Từ trên cao, con thấy mẹ vùi đầu vào mái tóc tơ của các em con, miệng mẹ cười, nụ cười như sương mai, mơ hồ và trong trẻo.
Con đã bay xa, lặn hụp trong không gian xám lạnh, trong veo như các con vờ đang hụp lặn quanh con. Và mỏng dần, trong veo dần. Cho đến khi hoàn toàn tan biến.
Mẹ biết không, vậy mà bao năm con vẫn quanh quẩn tiếc mong giấc mơ được làm người không trọn. Con chỉ muốn quanh quẩn nấn níu tình yêu của mẹ.
Giờ con đã hiểu rồi, hận thù hay yêu thương đều nặng trĩu trái tim con người, quá sức chịu đựng của con người.
Làm người khổ nhục quá mẹ ạ.
P/S: Phận đàn bà như hạt mưa sa, may mắn thì tìm được một tấm chồng tử tế và sống hạnh phúc còn nếu không cuộc đời chỉ như bóng ma lờ đờ lầm lũi mà thôi. Sống khổ hơn gấp ngàn lần chết.
( sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét