1. Chuyện đã qua
Ngày bị vất bỏ. Ngày người mà em yêu tàn nhẫn đá văng em ra khỏi cuộc sống của anh ta, em trơ trọi đơn độc dìm đời mình vào cơn say.. dìm đời mình vào những cuộc chơi, nó chỉ kết thúc khi em trần truồng trên giường với ai đó. Kẻ mà em lại không hề biết là ai.
Em không hề muốn cho đi đời mình dễ dàg như thế nhưng anh biết không.. Em muốn cuộc đời mình.. nó sẽ chết. Cuộc đời em chết.. tình yêu cho hắn ta chết.. tình yêu đó chết, em không ngờ.. mình lại sống không bằng chết. Nên em cứ vật vờ giữa sống và chết.. sống huỷ hoại đời mình chẳng phải là cách giết mình nhah nhất sao anh ?
Rồi cái đêm ấy. Em đã chết thật. Chết trong tình yêu của anh. Cái con đàn bà buông thả dâm đãng đĩ đời trong em đã chết ngoẻo.. anh có nhận ra không ?
Trời mưa to lắm. Giữa đông mà mưa ồ ạt như muốn con người ta chết vì cái lạnh đột ngột xâm nhập vào cả xúc cảm. Em run bần bật giữa mưa. Ướt nhèm bên đường mong tìm được 1 chiếc dù xa lạ..
Rồi anh xuất hiện, không như em tưởng tượng là sẽ thật lãng tử.. mà anh cũng ướt thượt như em. Ánh mắt anh tìm đến, đôi bàn tay anh tìm đến..
Anh kéo em đi tìm nơi trú mưa.
Lúc ấy anh biết em đã nghĩ gì không ? Em đã tin rằng.. Anh là người sẽ đưa em đến bến bờ sự bình yên. Chính anh, anh đã lay em nhắc mình phải sống.. hãy sống..
Ngay lúc ấy, mưa lạnh nhưng tim em dần ấm lại, em đã cho mình cái ý nghĩ rằng : Em sẽ không hối hận cái đêm này. Bởi vì.. đó là sự rung động của 1 con đàn bà thá mạ.
Bất ngờ là, anh không hề động vào em ngày hôm ấy !
2. Chuyện xảy ra
Ngày … tháng…năm
Anh tặng cho tôi 3 lọ móng tay. Anh dặn : Buồn thì đánh màu đen, Giận thì đánh màu tím.. và Vui thì màu đỏ.
Tôi đánh màu đen. Anh đưa cho tôi 1 quyển vở, bắt tôi ghi điều mình buồn ra. Tôi trả lại.. nói rằng " Quyển vở này mỏng quá "
Ánh mắt anh nặng trĩu. Anh im lặng. Tôi cười.
Ngày … tháng…năm
Anh mời tôi đi xem phim. Phim hài. Tôi không cười.
Anh kéo tôi ra khỏi rạp. Ra ngoài chơi ném bóng rổ. Anh đưa quả bóng cho tôi. Anh nói " Đây là nỗi buồn, em ném nó đi đi "
Tôi cầm lấy quả bóng, ném mạnh vào rổ. Anh cười. Tôi cười. Anh đưa cho tôi quả bóng khác.Tôi gạt nó xuống đất.Tôi ôm anh. " Cám ơn " .
Ngày … tháng…năm
Anh gặp tôi trước cửa bar. Lạnh. Anh cởi áo khoác choàng vào đôi vai gầy đang run lên của tôi. Chúng tôi đi bộ về. Anh nói tôi đừng lên bar nữa.Tôi im lặng.
Anh nắm lấy tay tôi. Đưa cho tôi 1 sợi dây chuyền.Mặt dây là viên đá hình giọt nước. Anh bảo " Mỗi lần em khóc.. nó sẽ hút nước mắt của em " .
Anh cười. Trông ngố lắm. Tôi ôm anh. " Cám ơn "
Ngày … tháng…năm
Sinh nhật tôi. Chỉ có tôi và anh. Anh tặng tôi 1 đôi guốc màu đỏ. Anh ghi trong thiệp << Để trói chân em đấy >>
Tôi ôm anh. Anh nói anh yêu tôi. Chúng tôi hôn nhau. Chúng tôi đến với nhau.
Ngày … tháng…năm
Anh nắm tay tôi. Chặt. Chúng tôi vào quán cafe để gặp 1 vài người bạn của anh.
Tôi nhận ra hắn ta.Hắn ta cười với tôi. Tôi muốn bỏ chạy. Tôi đã từng lên giường với hắn ta.
Tôi không phải là đĩ. Nhưng với hắn ta, tôi rẻ tiền. Anh không biết gì. Hắn ta cười đểu anh. Tôi sợ. Kêu anh về luôn
Ngày … tháng…năm
Anh không nghe điện thoại nữa. Tôi biết. Và hiểu. Tôi không khóc.Tôi không có quyền khóc.Từ đầu tôi sai. Nên cuối cùng tôi phải chịu.
Tôi không gọi cuộc điện thoại thứ 2.Tôi thấy ngộp thở.Tôi thấy tiếng đổ vỡ trong lòng. Xong. Tôi vẫn không rơi nước mắt .
Ngày … tháng…năm
Anh đến tìm tôi.Anh cố coi như không hề biết chuyện gì. Còn ánh mắt anh thì tố cáo anh biết tất cả,
Tôi vô tình chạm tay anh, anh giật mình rụt lại.Tôi cười. Anh bối rối.
Tôi biết. Anh đang kinh tởm tôi. Nhưng lại không có cách để ruồng rẫy.
Anh còn lo cho tôi. Anh có yêu tôi. Tôi hiểu.
Nhưng anh đang bị tác động. Bởi quá khứ của tôi. Bởi anh đã yêu phải một CON ĐĨ MIỄN PHÍ. Tội nghiệp anh
Ngày … tháng…năm
Tôi lạnh nhạt với anh. Anh không ôm tôi như trước. Anh.. không muốn ngủ với tôi. Tôi không đòi hỏi. Tôi im lặng buồn đọng đáy mắt. Anh cay đắng nhìn tôi, đặt câu hỏi:
" Em đã ngủ với rất nhiều người đúng không ? "
Tôi bàng hoàng. Lại cười. Không thể gật đầu. Không thể lẩm bẩm từ đúng. Đau. Tôi nắm chặt mặt sợi dây chuyền. Nước mắt không rơi .
Ngày … tháng…năm
Cãi nhau. Anh bắt tôi hãy nói hết những gì còn dấu. Anh sẽ thứ tha. Tôi giật sợi dây chuyền khỏi cổ. Ném xuống. " Em không xứng "
Tôi đi khỏi nhà anh = chân đất. Đôi guốc đó xỏ vào tôi sẽ bị trói lại mất. Anh giằng tay tôi lại. Chúng tôi giằng co.
Anh nói: " Em coi anh là cái gì, anh giống tất cả bọn nó đúng không ? "
Tôi muốn khóc. Nhưng giật mình là.. 1 con đàn bà như tôi, không có quyền được khóc. Tôi cười. Anh chết đứng. Bỏ chạy. Tôi biết, anh đã khóc vì 1 con đàn không ra gì như tôi .
Ngày … tháng…năm
Tôi bỏ chạy khỏi anh. Trốn tránh sự gặp mặt và cả những cuộc điện thoại. Tôi chơi trò : MẤT TÍCH .
3. Chuyện tiếp đó…
Dằn vặt !
Tôi khinh bỉ con điếm trong mình, tôi tự kinh tởm bản thân mình.
Tôi không khóc nhưng lòng hoá mưa giăng. Mù mịt. Tôi căm thù bọn đàn ông. Việc huỷ hoại 1 con đàn bà là việc quá đơn giản với chúng. Còn 1 con đàn bà như tôi.. thì thay đổi được gì trong cái cuộc sống ấy.
Với tôi anh không phải đàn ông bình thường. Anh là thánh.
Tôi không dám nhận tội trước anh. Tôi cảm thấy mình làm vấy bẩn lên anh. Tôi sợ hãi với thực tại quá khứ và cả tương lai. Tôi biết tin ai và ai chấp nhận con đàn bà thảm hại như tôi.
Ai nhai được cái bã kẹo đã bị ngta nhổ đi. Có lẽ tôi phải chờ ai đó chấp nhận là kẻ lượm rác. Đau đớn !
Bản thân tôi đã không giữ mình nên giờ là bão giáng xuống đầu. Chết ngập ngụa với nỗi đau đi con ngu, con khờ.. con điên dại. Mày xứng với anh ấy sao ?? Anh ấy chấp nhận được mày sao ?
Mặc cảm.
Tôi sợ cả soi mình vào gương để tự nhận ra rằng mình là kẻ bỏ đi, kẻ tự trọg dập nát. Tôi treo ảnh anh đầy phòng. Anh trở thàh nỗi ám ảnh. Nước mắt của tôi không rơi bởi anh đang giữ.. sợi dậy truyền hút nước mắt. Tôi biết. Sự thật không phải thế.
Nhưng tôi tự biện luận như thế để quên rằng 1 con đĩ điếm không nhận thù lao thì nhận đau đớn. Không được phép khóc.
Vất bỏ.
Tôi mở máy. Không đọc tin nhắn của anh. Không hồi âm 1 cuộc gọi nào. Tôi soạn 1 sms gửi đến anh:
" Một con đĩ dù có yêu thật lòng đến thế nào thì vẫn cứ là đĩ. Còn tình yêu của anh quá nhiều đủ để giết chết 1 con đĩ.. Nó sẽ chết anh ạ. Vì nó sẽ thôi không đĩ nữa "
Tôi bỏ đi. Tôi, chọn cách.. vất bỏ.
4. Chuyện của anh
Ngày … tháng…năm
Cô ấy có vẻ đau buồn lắm.Tôi muốn che chở cho cô ấy.Tôi muốn cô ấy dựa vào mình để sống
Tôi tặng sơn móng tay cho cô ấy. Buồn thì màu đen, giận thì màu tím và đỏ thì là vui. Cô ấy buồn. Nhưng vẫn cười với tôi. Tôi thấy đau lòng. Tôi muốn thấy cô ấy khóc.Để yên tâm.
Cô ấy ôm tôi. Tôi thấy thật nhẹ nhõm. Tôi tin là, cô ấy đã đồng ý bước ra khỏi quá khứ của mình. Tôi hạnh phúc. Tôi muốn nói yêu cô ấy.
Ngày … tháng…năm
Sinh nhật cô ấy. Tôi nói yêu cô ấy và tuyên bố sẽ " trói " cô ấy. Chúng tôi yêu nhau.. ngủ với nhau. Tất nhiên là cô ấy không còn trinh nữa. Tôi không quan trọng. Tôi yêu cô ấy. Không yêu trinh tiết của cô ấy.
Có nhiều chuyện cũ cô ấy luôn dấu. Cô ấy không chọn cách chia sẻ với tôi. Cô ấy không tin tưởng tôi. Tôi thấy buồn. Tôi cần yên lặng để suy nghĩ. Tôi phải làm gì cho cô ấy ?
Tôi không dám động vào cô ấy. Có lẽ cô ấy biết chuyện. Tôi sợ mình khi chạm vào cô ấy.. tôi không kiềm chế được sẽ nói những điều không hay. Tôi sợ cô ấy bỏ chạy.
Cô ấy bỏ tôi thật. Cô ấy biến mất. Tôi mất phương hướng .
Cả căn phòng của em đều là ảnh anh. Em yêu anh và cũng nhớ anh nhiều đúng không ? Em đâu rồi. Tại sao lại để lại 1 tin nhắn chết chóc khiến anh điên đầu rồi biến mất. Anh không muốn buông tay em dù em có kéo cả 2 rơi xuống đi chăng nữa. Anh muốn dùng hết sức kéo em lên hơn là buông tay cho em rơi để đau đớn suốt đời.
Ngày … tháng…năm
Mẹ cô ấy nói cô ấy về quê ngoại .
5. Chuyện bây giờ
Anh xuất hiện. Chiếc túi trên vai anh rơi xuống đất. Tôi.. rơi nước mắt. Tôi đã khóc được. Tôi khóc.. tại hạnh phúc.
Anh chạy đến ôm tôi. Anh nói ".. đừng bỏ chạy nữa đấy " Tôi ôm anh, tôi nào dám chạy.
Tôi hỏi sợi dây chuyền đâu ? Anh nói anh vất đi rồi. Tôi bực bội. Anh kéo tay tôi. Luồn vào ngón tay tôi. đó là 1 chiếc nhẫn. Tôi ngạc nhiên. Anh cười " Đừng bảo mình là đĩ nữa.. mà là vợ anh ".
Thế đấy. Tôi đã được cuộc đời này đền đáp. 1 hạnh phúc quá lớn..
~
Hôm nay chúng tôi lại cãi nhau. Anh đang ghen vì người yêu đầu tiên nhắn cho tôi 1 cái tin " Chúc em hạnh phúc, đừg quên anh ". Tôi khá ngạc nhiên. Sau bao nhiêu năm anh ta lại nhắn cho tôi 1 cái tin mùi mẫn như thế.
Ghen lớn khi tôi nhắn tin lại rằng " Cám ơn, em sẽ không quên anh "..
Nên tôi viết ent này.. để 1 lát chồng đọc xong sẽ không giận nữa.. Rồi lại ôm tôi ngủ. Vì tôi yêu chồng tôi, thứ vô giá trên đời.
Ngày bị vất bỏ. Ngày người mà em yêu tàn nhẫn đá văng em ra khỏi cuộc sống của anh ta, em trơ trọi đơn độc dìm đời mình vào cơn say.. dìm đời mình vào những cuộc chơi, nó chỉ kết thúc khi em trần truồng trên giường với ai đó. Kẻ mà em lại không hề biết là ai.
Em không hề muốn cho đi đời mình dễ dàg như thế nhưng anh biết không.. Em muốn cuộc đời mình.. nó sẽ chết. Cuộc đời em chết.. tình yêu cho hắn ta chết.. tình yêu đó chết, em không ngờ.. mình lại sống không bằng chết. Nên em cứ vật vờ giữa sống và chết.. sống huỷ hoại đời mình chẳng phải là cách giết mình nhah nhất sao anh ?
Rồi cái đêm ấy. Em đã chết thật. Chết trong tình yêu của anh. Cái con đàn bà buông thả dâm đãng đĩ đời trong em đã chết ngoẻo.. anh có nhận ra không ?
Trời mưa to lắm. Giữa đông mà mưa ồ ạt như muốn con người ta chết vì cái lạnh đột ngột xâm nhập vào cả xúc cảm. Em run bần bật giữa mưa. Ướt nhèm bên đường mong tìm được 1 chiếc dù xa lạ..
Rồi anh xuất hiện, không như em tưởng tượng là sẽ thật lãng tử.. mà anh cũng ướt thượt như em. Ánh mắt anh tìm đến, đôi bàn tay anh tìm đến..
Anh kéo em đi tìm nơi trú mưa.
Lúc ấy anh biết em đã nghĩ gì không ? Em đã tin rằng.. Anh là người sẽ đưa em đến bến bờ sự bình yên. Chính anh, anh đã lay em nhắc mình phải sống.. hãy sống..
Ngay lúc ấy, mưa lạnh nhưng tim em dần ấm lại, em đã cho mình cái ý nghĩ rằng : Em sẽ không hối hận cái đêm này. Bởi vì.. đó là sự rung động của 1 con đàn bà thá mạ.
Bất ngờ là, anh không hề động vào em ngày hôm ấy !
2. Chuyện xảy ra
Ngày … tháng…năm
Anh tặng cho tôi 3 lọ móng tay. Anh dặn : Buồn thì đánh màu đen, Giận thì đánh màu tím.. và Vui thì màu đỏ.
Tôi đánh màu đen. Anh đưa cho tôi 1 quyển vở, bắt tôi ghi điều mình buồn ra. Tôi trả lại.. nói rằng " Quyển vở này mỏng quá "
Ánh mắt anh nặng trĩu. Anh im lặng. Tôi cười.
Ngày … tháng…năm
Anh mời tôi đi xem phim. Phim hài. Tôi không cười.
Anh kéo tôi ra khỏi rạp. Ra ngoài chơi ném bóng rổ. Anh đưa quả bóng cho tôi. Anh nói " Đây là nỗi buồn, em ném nó đi đi "
Tôi cầm lấy quả bóng, ném mạnh vào rổ. Anh cười. Tôi cười. Anh đưa cho tôi quả bóng khác.Tôi gạt nó xuống đất.Tôi ôm anh. " Cám ơn " .
Ngày … tháng…năm
Anh gặp tôi trước cửa bar. Lạnh. Anh cởi áo khoác choàng vào đôi vai gầy đang run lên của tôi. Chúng tôi đi bộ về. Anh nói tôi đừng lên bar nữa.Tôi im lặng.
Anh nắm lấy tay tôi. Đưa cho tôi 1 sợi dây chuyền.Mặt dây là viên đá hình giọt nước. Anh bảo " Mỗi lần em khóc.. nó sẽ hút nước mắt của em " .
Anh cười. Trông ngố lắm. Tôi ôm anh. " Cám ơn "
Ngày … tháng…năm
Sinh nhật tôi. Chỉ có tôi và anh. Anh tặng tôi 1 đôi guốc màu đỏ. Anh ghi trong thiệp << Để trói chân em đấy >>
Tôi ôm anh. Anh nói anh yêu tôi. Chúng tôi hôn nhau. Chúng tôi đến với nhau.
Ngày … tháng…năm
Anh nắm tay tôi. Chặt. Chúng tôi vào quán cafe để gặp 1 vài người bạn của anh.
Tôi nhận ra hắn ta.Hắn ta cười với tôi. Tôi muốn bỏ chạy. Tôi đã từng lên giường với hắn ta.
Tôi không phải là đĩ. Nhưng với hắn ta, tôi rẻ tiền. Anh không biết gì. Hắn ta cười đểu anh. Tôi sợ. Kêu anh về luôn
Ngày … tháng…năm
Anh không nghe điện thoại nữa. Tôi biết. Và hiểu. Tôi không khóc.Tôi không có quyền khóc.Từ đầu tôi sai. Nên cuối cùng tôi phải chịu.
Tôi không gọi cuộc điện thoại thứ 2.Tôi thấy ngộp thở.Tôi thấy tiếng đổ vỡ trong lòng. Xong. Tôi vẫn không rơi nước mắt .
Ngày … tháng…năm
Anh đến tìm tôi.Anh cố coi như không hề biết chuyện gì. Còn ánh mắt anh thì tố cáo anh biết tất cả,
Tôi vô tình chạm tay anh, anh giật mình rụt lại.Tôi cười. Anh bối rối.
Tôi biết. Anh đang kinh tởm tôi. Nhưng lại không có cách để ruồng rẫy.
Anh còn lo cho tôi. Anh có yêu tôi. Tôi hiểu.
Nhưng anh đang bị tác động. Bởi quá khứ của tôi. Bởi anh đã yêu phải một CON ĐĨ MIỄN PHÍ. Tội nghiệp anh
Ngày … tháng…năm
Tôi lạnh nhạt với anh. Anh không ôm tôi như trước. Anh.. không muốn ngủ với tôi. Tôi không đòi hỏi. Tôi im lặng buồn đọng đáy mắt. Anh cay đắng nhìn tôi, đặt câu hỏi:
" Em đã ngủ với rất nhiều người đúng không ? "
Tôi bàng hoàng. Lại cười. Không thể gật đầu. Không thể lẩm bẩm từ đúng. Đau. Tôi nắm chặt mặt sợi dây chuyền. Nước mắt không rơi .
Ngày … tháng…năm
Cãi nhau. Anh bắt tôi hãy nói hết những gì còn dấu. Anh sẽ thứ tha. Tôi giật sợi dây chuyền khỏi cổ. Ném xuống. " Em không xứng "
Tôi đi khỏi nhà anh = chân đất. Đôi guốc đó xỏ vào tôi sẽ bị trói lại mất. Anh giằng tay tôi lại. Chúng tôi giằng co.
Anh nói: " Em coi anh là cái gì, anh giống tất cả bọn nó đúng không ? "
Tôi muốn khóc. Nhưng giật mình là.. 1 con đàn bà như tôi, không có quyền được khóc. Tôi cười. Anh chết đứng. Bỏ chạy. Tôi biết, anh đã khóc vì 1 con đàn không ra gì như tôi .
Ngày … tháng…năm
Tôi bỏ chạy khỏi anh. Trốn tránh sự gặp mặt và cả những cuộc điện thoại. Tôi chơi trò : MẤT TÍCH .
3. Chuyện tiếp đó…
Dằn vặt !
Tôi khinh bỉ con điếm trong mình, tôi tự kinh tởm bản thân mình.
Tôi không khóc nhưng lòng hoá mưa giăng. Mù mịt. Tôi căm thù bọn đàn ông. Việc huỷ hoại 1 con đàn bà là việc quá đơn giản với chúng. Còn 1 con đàn bà như tôi.. thì thay đổi được gì trong cái cuộc sống ấy.
Với tôi anh không phải đàn ông bình thường. Anh là thánh.
Tôi không dám nhận tội trước anh. Tôi cảm thấy mình làm vấy bẩn lên anh. Tôi sợ hãi với thực tại quá khứ và cả tương lai. Tôi biết tin ai và ai chấp nhận con đàn bà thảm hại như tôi.
Ai nhai được cái bã kẹo đã bị ngta nhổ đi. Có lẽ tôi phải chờ ai đó chấp nhận là kẻ lượm rác. Đau đớn !
Bản thân tôi đã không giữ mình nên giờ là bão giáng xuống đầu. Chết ngập ngụa với nỗi đau đi con ngu, con khờ.. con điên dại. Mày xứng với anh ấy sao ?? Anh ấy chấp nhận được mày sao ?
Mặc cảm.
Tôi sợ cả soi mình vào gương để tự nhận ra rằng mình là kẻ bỏ đi, kẻ tự trọg dập nát. Tôi treo ảnh anh đầy phòng. Anh trở thàh nỗi ám ảnh. Nước mắt của tôi không rơi bởi anh đang giữ.. sợi dậy truyền hút nước mắt. Tôi biết. Sự thật không phải thế.
Nhưng tôi tự biện luận như thế để quên rằng 1 con đĩ điếm không nhận thù lao thì nhận đau đớn. Không được phép khóc.
Vất bỏ.
Tôi mở máy. Không đọc tin nhắn của anh. Không hồi âm 1 cuộc gọi nào. Tôi soạn 1 sms gửi đến anh:
" Một con đĩ dù có yêu thật lòng đến thế nào thì vẫn cứ là đĩ. Còn tình yêu của anh quá nhiều đủ để giết chết 1 con đĩ.. Nó sẽ chết anh ạ. Vì nó sẽ thôi không đĩ nữa "
Tôi bỏ đi. Tôi, chọn cách.. vất bỏ.
4. Chuyện của anh
Ngày … tháng…năm
Cô ấy có vẻ đau buồn lắm.Tôi muốn che chở cho cô ấy.Tôi muốn cô ấy dựa vào mình để sống
Tôi tặng sơn móng tay cho cô ấy. Buồn thì màu đen, giận thì màu tím và đỏ thì là vui. Cô ấy buồn. Nhưng vẫn cười với tôi. Tôi thấy đau lòng. Tôi muốn thấy cô ấy khóc.Để yên tâm.
Cô ấy ôm tôi. Tôi thấy thật nhẹ nhõm. Tôi tin là, cô ấy đã đồng ý bước ra khỏi quá khứ của mình. Tôi hạnh phúc. Tôi muốn nói yêu cô ấy.
Ngày … tháng…năm
Sinh nhật cô ấy. Tôi nói yêu cô ấy và tuyên bố sẽ " trói " cô ấy. Chúng tôi yêu nhau.. ngủ với nhau. Tất nhiên là cô ấy không còn trinh nữa. Tôi không quan trọng. Tôi yêu cô ấy. Không yêu trinh tiết của cô ấy.
Có nhiều chuyện cũ cô ấy luôn dấu. Cô ấy không chọn cách chia sẻ với tôi. Cô ấy không tin tưởng tôi. Tôi thấy buồn. Tôi cần yên lặng để suy nghĩ. Tôi phải làm gì cho cô ấy ?
Tôi không dám động vào cô ấy. Có lẽ cô ấy biết chuyện. Tôi sợ mình khi chạm vào cô ấy.. tôi không kiềm chế được sẽ nói những điều không hay. Tôi sợ cô ấy bỏ chạy.
Cô ấy bỏ tôi thật. Cô ấy biến mất. Tôi mất phương hướng .
Cả căn phòng của em đều là ảnh anh. Em yêu anh và cũng nhớ anh nhiều đúng không ? Em đâu rồi. Tại sao lại để lại 1 tin nhắn chết chóc khiến anh điên đầu rồi biến mất. Anh không muốn buông tay em dù em có kéo cả 2 rơi xuống đi chăng nữa. Anh muốn dùng hết sức kéo em lên hơn là buông tay cho em rơi để đau đớn suốt đời.
Ngày … tháng…năm
Mẹ cô ấy nói cô ấy về quê ngoại .
5. Chuyện bây giờ
Anh xuất hiện. Chiếc túi trên vai anh rơi xuống đất. Tôi.. rơi nước mắt. Tôi đã khóc được. Tôi khóc.. tại hạnh phúc.
Anh chạy đến ôm tôi. Anh nói ".. đừng bỏ chạy nữa đấy " Tôi ôm anh, tôi nào dám chạy.
Tôi hỏi sợi dây chuyền đâu ? Anh nói anh vất đi rồi. Tôi bực bội. Anh kéo tay tôi. Luồn vào ngón tay tôi. đó là 1 chiếc nhẫn. Tôi ngạc nhiên. Anh cười " Đừng bảo mình là đĩ nữa.. mà là vợ anh ".
Thế đấy. Tôi đã được cuộc đời này đền đáp. 1 hạnh phúc quá lớn..
~
Hôm nay chúng tôi lại cãi nhau. Anh đang ghen vì người yêu đầu tiên nhắn cho tôi 1 cái tin " Chúc em hạnh phúc, đừg quên anh ". Tôi khá ngạc nhiên. Sau bao nhiêu năm anh ta lại nhắn cho tôi 1 cái tin mùi mẫn như thế.
Ghen lớn khi tôi nhắn tin lại rằng " Cám ơn, em sẽ không quên anh "..
Nên tôi viết ent này.. để 1 lát chồng đọc xong sẽ không giận nữa.. Rồi lại ôm tôi ngủ. Vì tôi yêu chồng tôi, thứ vô giá trên đời.
(sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét