Rồi một ngày ta nhận ra :Chỉ cần yêu thương thôi là đủ
là có cho riêng mình cái tên để nghĩ về khi thức giấc và hằng đêm trước khi đi ngủ
là tìm kiếm cho mình một góc bình yên để cất vào tim khi cần một nơi an trú
để nép vào những lúc mỏi mệt,chông chênh!
Rồi một ngày ta nhận ra giữa hàng triệu con người chưa hoặc đã biết tên
nụ cười và ánh nhìn dù một phút giây cũng khiến lòng thấy bình yên đến lạ
khiến ta mỉm cười khi nghĩ về những chuỗi ngày còn rất,rất xa
mà thấy những nỗi buồn đi qua không còn là vần đề gì to tát cả!
Rồi một ngày ta nhận ra:chỉ cần yêu thương thôi là đủ
chỉ cần những lời hỏi han,vỗ về mỗi khi cần nhất
chỉ là những cái nắm tay bình thường,hơi ấm bình thường mà cả đời này không bao giờ muốn mất
dù biết giấc mơ có thể không thành thật như vẫn chờ!
Rồi một ngày ta biết sợ cái cảm giác hững hờ vì yêu thương chưa đủ
rồi cũng sợ những nỗi buồn hôm qua,hôm nay cứ lặp lại giống nhau như cũ
mà khi tủi thân hay thấy buồn cũng không tìm được một hình dung để nép vào an trú
và lại tự hoài nghi chẳng biết mình có đang được yêu thương?!
...Ta đã đi gần hết giấc mơ ở đoạn cuối con đường
cho đến lúc nhận ra bình yên trong tim sắp tàn và tiếng cười trên môi sắp cạn
cho đến khi nhận ra sự quan tâm bấy lâu chỉ là thứ tình yêu hữu hạn
còn yêu thương trong tim người dành cho ta trước nay chưa đủ để sưởi ấm lòng
là có cho riêng mình cái tên để nghĩ về khi thức giấc và hằng đêm trước khi đi ngủ
là tìm kiếm cho mình một góc bình yên để cất vào tim khi cần một nơi an trú
để nép vào những lúc mỏi mệt,chông chênh!
Rồi một ngày ta nhận ra giữa hàng triệu con người chưa hoặc đã biết tên
nụ cười và ánh nhìn dù một phút giây cũng khiến lòng thấy bình yên đến lạ
khiến ta mỉm cười khi nghĩ về những chuỗi ngày còn rất,rất xa
mà thấy những nỗi buồn đi qua không còn là vần đề gì to tát cả!
Rồi một ngày ta nhận ra:chỉ cần yêu thương thôi là đủ
chỉ cần những lời hỏi han,vỗ về mỗi khi cần nhất
chỉ là những cái nắm tay bình thường,hơi ấm bình thường mà cả đời này không bao giờ muốn mất
dù biết giấc mơ có thể không thành thật như vẫn chờ!
Rồi một ngày ta biết sợ cái cảm giác hững hờ vì yêu thương chưa đủ
rồi cũng sợ những nỗi buồn hôm qua,hôm nay cứ lặp lại giống nhau như cũ
mà khi tủi thân hay thấy buồn cũng không tìm được một hình dung để nép vào an trú
và lại tự hoài nghi chẳng biết mình có đang được yêu thương?!
...Ta đã đi gần hết giấc mơ ở đoạn cuối con đường
cho đến lúc nhận ra bình yên trong tim sắp tàn và tiếng cười trên môi sắp cạn
cho đến khi nhận ra sự quan tâm bấy lâu chỉ là thứ tình yêu hữu hạn
còn yêu thương trong tim người dành cho ta trước nay chưa đủ để sưởi ấm lòng
(sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét